Tính ước lệ, tượng trưng trong văn học nghệ thuật

hình ảnh đẹp và biểu tượng trong văn học nghệ thuật

Tính hình ảnh đẹp và biểu tượng trong văn học nghệ thuật.

Hình ảnh đẹp là gì?

Hình ảnh đẹp là cách sử dụng những quy ước trong biểu hiện nghệ thuật nhằm tạo ra một cách hiểu chung về vẻ đẹp của con người. Bằng cách sử dụng những từ ngữ như “trăng”, “hoa”, “ngọc”, “tuyết”…, văn chương nghệ thuật tạo ra hình ảnh đẹp để gợi thích tưởng và tác động đến người đọc.

Biểu tượng là gì?

Biểu tượng là việc sử dụng hình tượng cụ thể để biểu hiện một khái niệm, ý niệm hoặc tình cảm tương tự. Biểu tượng thường mang tính trừu tượng và không giới hạn trong việc sử dụng hình ảnh.

Tính hình ảnh đẹp và biểu tượng trong văn học nghệ thuật.

Bút pháp sử dụng hình ảnh đẹp và biểu tượng là cách sử dụng những quy ước trong biểu hiện nghệ thuật như sử dụng hình ảnh đẹp từ thiên nhiên như “trăng”, “hoa”, “ngọc”, “tuyết”… để miêu tả vẻ đẹp của con người. Thông qua sự phán đoán và tưởng tượng, bút pháp này tác động đến người đọc một cách thu hút và sáng tạo.

Có Thể Bạn Quan Tâm :   Diễn giải trong Sacombank là gì

Trong văn học nghệ thuật, hình ảnh đẹp và biểu tượng được sử dụng để thể hiện nội dung bằng nhiều hệ thống kí hiệu khác nhau. Tuy nhiên, chỉ nên nói về tính hình ảnh đẹp và biểu tượng trong tác phẩm nghệ thuật khi nhìn chung, chúng ta có thể hiểu ngữ nghĩa của các hệ thống kí hiệu được sử dụng trong đó.

  • Tầm nhìn nghệ thuật về con người trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
  • Phân tích nghệ thuật miêu tả thiên nhiên trong đoạn “Cảnh ngày xuân” (trích Truyện Kiều của Nguyễn Du)
  • Tài năng miêu tả người bậc thầy của Nguyễn Du qua đoạn trích “Chị em Thúy Kiều” (trích Truyện Kiều của Nguyễn Du)

Có thể sử dụng thuật ngữ “hình thức hoá” để bàn về cú pháp (ví dụ như hội hoạ trừu tượng). Một hệ thống biểu đạt mang tính ngữ nghĩa thường được sử dụng trong tác phẩm nghệ thuật khi có sự tự do trong việc chọn mức độ ước lệ so với đối tượng được biểu đạt.

Dễ dàng nhận ra tính ước lệ của ranh giới không gian nghệ thuật (khung trong nhà hát, khung của bức tranh) và các hình thức quen thuộc khác trong hội hoạ. Tương tự, không thấy gì “kỳ lạ” trong việc cấm diễn viên nghe hoặc nhìn thấy những gì đang diễn ra trên sân khấu, sự khác biệt giữa thời gian hiện tại và thời gian diễn, hay cách diễn ra các hoạt động đồng thời ở các địa điểm khác nhau trong các cảnh, chương, ảnh chụp…

Có Thể Bạn Quan Tâm :   WAX là gì? Toàn tập về tiền điện tử WAX

Đọc giả không thấy “kỳ” khi kết hợp văn bản và hội hoạ, cũng như những người họa sĩ không để ý đến nghệ sĩ đang điều khiển con rối trong nhà hát rối Nhật Bản, vì nghệ sĩ được xem như là cái ở ngoài giới hạn của không gian nghệ thuật.

Tuy nhiên, những yếu tố ước lệ tượng trưng sẽ trở nên “kỳ lạ” với những người không hiểu biết về hệ thống nghệ thuật. Ví dụ, các vụ ám sát bức tranh của Ivan Groznyi và con trai Ivan vào ngày 16 tháng 11 năm 1581, sự sát hại bức chân dung trong Bức chân dung của Dorian Gray của Oscar Wilde, hoặc việc sử dụng hình ảnh để gợi ý sự “hủy hoại”. Những trường hợp không chấp nhận hệ thống ước lệ cũng rất phổ biến, ví dụ như Santykov-Sedrin với thơ ca, L. Tostoi với Shakespeare và nhà hát, những người chế giễu ballet vào những năm 1860, và các nhà học thuật trong thời Phục hưng với các phương pháp mô hình hoá không gian trong hội hoạ trung đại…

Đối lập giữa “tự nhiên – ước lệ” xuất hiện trong thời kỳ khủng hoảng văn hóa, thời kỳ thay đổi mạnh mẽ khi nhìn vào một hệ thống từ bên ngoài với một góc nhìn khác. Điều này dẫn đến sự chế định về loại hình – văn hóa trong việc đạt được nghệ thuật phi chuẩn mực và “kỳ lạ” (như nghệ thuật trẻ thơ, cổ kính, phương xa xứ lạ) từ góc độ của chuẩn mực quy phạm, và các hệ thống quan hệ giao tiếp trở thành “phi chuẩn mực”.

Có Thể Bạn Quan Tâm :   Chiron sign là gì? Ý nghĩa của Chiron sign trong bản đồ sao

Sự thâm nhập không chỉ xảy ra trong không gian văn hóa mà còn xảy ra theo chiều thời gian của các nền văn hoá đã qua, cũng như sự kết hợp giữa nhiều kiểu khác nhau. Sự thâm nhập của nghệ thuật dân gian vào mĩ học là một ví dụ quan trọng.

Hình hiệu và biểu hiệu trong nghệ thuật có tính ước lệ ở mức độ khác nhau. Hình hiệu thường trực tiếp và không thể nhận ra tính ước lệ của chúng trong nội bộ một tập thể nào đó, trong khi biểu hiện, do bình diện nội dung và bình diên biểu cảm tách rời, lại tạo ra ấn tượng sâu sắc về tính ước lệ của mã. Hình hiệu có thể trở thành biểu hiện và ngược lại, chẳng hạn, một hình vẽ có thể biểu thị một khía cạnh sinh học qua hình dạng của một đứa trẻ, trong khi một dòng chữ có thể miêu tả về phụ nữ. Thời đại nghệ thuật được gọi là ước lệ thường có tính biểu hiện ở mức độ cao của mã.

Việc làm nổi bật các yếu tố hình thức của các hệ thống kí hiệu cũng là một đặc điểm của nghệ thuật. Ví dụ, trong bài thơ Cây thông của Heine, các danh từ tiếng Đức “cọ” và “thông” được diễn giải theo nghĩa nghệ thuật, có liên quan đến cách giải quyết khác nhau của các dịch giả Nga.

You May Also Like

About the Author: admin