Onshore, Nearshore hay Offshore: Đâu là sự lựa chọn tốt nhất?

Onshore
Onshore (hay còn gọi là sản xuất tại chỗ) là việc sản xuất sản phẩm ngay tại thị trường tiêu thụ. Ví dụ, một doanh nghiệp tại California có thể chọn đối tác thuê ngoài ở New Jersey, mặc dù hai bang này thuộc quốc gia khác nhau.

Ưu điểm lớn nhất của loại hình này là doanh nghiệp và đối tác thuê ngoài cùng thuộc nền văn hóa và ngôn ngữ chung. Điều này giúp tiết kiệm thời gian và thuận lợi cho việc tổ chức cuộc họp và đào tạo trực tiếp.
Tuy nhiên, điểm đầu tiên và quan trọng nhất của mô hình Onshore là chi phí cao hơn nhiều so với Nearshore hoặc Offshore. Theo Glassdoor, mức lương trung bình cho các nhà phát triển tại Mỹ vào năm 2020 là khoảng 95 nghìn USD, trong khi ở Na Uy là khoảng 607 nghìn NOK (tương đương 74 nghìn USD). Ngoài ra, mô hình này có phạm vi hẹp hơn do số lượng nhân tài giới hạn.
Nearshore
Nearshore là việc sản xuất tại các quốc gia gần với thị trường tiêu thụ và có múi giờ tương tự hoặc khác biệt ít. Ví dụ, đối với Mỹ, lựa chọn tốt nhất là Canada, Mexico hoặc các quốc gia Latinh.

Giải pháp này được xem là lợi ích đôi bên. Doanh nghiệp vẫn tiết kiệm được chi phí lao động so với mô hình Onshore, nhưng không phải lo lắng về khác biệt múi giờ. Hơn nữa, doanh nghiệp vẫn có thể kiểm soát quá trình phát triển thuận tiện. Tuy nhiên, khác biệt văn hóa và ngôn ngữ vẫn có thể xảy ra đôi chút.
Offshore
Offshore là việc sản xuất sản phẩm tại các quốc gia xa xôi có khác biệt múi giờ đáng kể. Đối với Hoa Kỳ, điều này áp dụng cho các quốc gia như Ấn Độ, Trung Quốc hoặc Ukraine.

Mô hình này cung cấp tiềm năng lợi ích như tiếp cận nguồn nhân tài toàn cầu và thuê đội ngũ chuyên gia với chi phí thấp hơn so với hai mô hình khác.
Tuy nhiên, doanh nghiệp cần chú ý đến một số rủi ro khi triển khai mô hình Offshore, bao gồm sự khác biệt múi giờ đáng kể và khác biệt văn hóa. Do khoảng cách địa lý, việc đào tạo, quản lý và kiểm soát hoạt động của đối tác được thực hiện khó khăn hơn. Để khắc phục vấn đề này, một số doanh nghiệp lên kế hoạch cẩn thận về lịch trình làm việc của nhóm trong nước và nhóm thuê ngoài để đảm bảo công việc diễn ra thuận lợi.
Tùy chọn tốt nhất là gì?
Phần lớn công ty cần điều chỉnh danh mục nhà cung cấp dựa trên các đặc điểm của sản phẩm và thị trường. Ví dụ, Zara sử dụng nguồn cung cấp ngoại quốc để sản xuất các sản phẩm thời trang và đáp ứng nhanh chóng. Ngược lại, những sản phẩm cơ bản như áo phông trắng được sản xuất tại các cơ sở có chi phí thấp hơn ở châu Á. Với Zara, lựa chọn tối ưu là kết hợp các nhà cung cấp đáp ứng nhanh và chi phí thấp.
Để sử dụng danh mục nhà cung cấp một cách hiệu quả, nhu cầu phải được phân bổ sao cho phù hợp với khả năng của từng nhà cung cấp. Bảng dưới đây thể hiện các yếu tố ảnh hưởng đến việc lựa chọn nguồn cung ứng đáp ứng nhanh hoặc với chi phí thấp.

Nói chung, nếu doanh nghiệp muốn tìm nguồn cung ứng đáp ứng nhanh, họ sẽ lựa chọn mô hình Onshore hoặc Nearshore. Ngược lại, nếu mục tiêu của doanh nghiệp là giảm chi phí, thì thường chọn mô hình Offshore hoặc Nearshore.
Các nguồn cung ứng trong nước nên tập trung vào các sản phẩm có giá trị cao và nhu cầu biến động lớn, trong khi nguồn cung ứng ngoại quốc thì nên tập trung vào các sản phẩm có giá trị thấp, khối lượng lớn và lao động cao.

Trong hai thập kỷ từ 1990 đến 2010, Trung Quốc và các khu vực khác của châu Á là nguồn cung cấp ngoại quốc phổ biến. Tuy nhiên, hiện nay, một số xu hướng làm cho các nhà quản lý ở Mỹ phải xem xét lại việc chọn mô hình Offshore. Sự tăng lương ở Trung Quốc và sức mạnh của đồng nhân dân tệ đã làm giảm lợi thế về chi phí lao động của Trung Quốc, đặc biệt so với Mexico và sự tăng giá dầu và chi phí vận chuyển tạo ra rào cản giống như thuế khiến mô hình Offshore trở nên chưa hấp dẫn. Cuối cùng, sự biến động từ cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung và nhu cầu giảm thiểu rủi ro đã thúc đẩy các nhà thiết kế chuỗi cung ứng dịch chuyển nguồn cung từ Offshore sang Nearshore hoặc Onshore.
Minh Ngô
Các loại mô hình phân phối trong chuỗi cung ứng (Phần 1)